Nắng thả bóng râm,
cho ánh mắt ngời.
Cành phượng cầm tay,
đỏ thắm môi tươi.
Ướt đen nhánh tóc mai,
những giọt mồ hôi.
Hè đã đến,
nồng nàn như sức trẻ …
Bờ bên kia,
một con thuyền lặng lẽ.
Giữa bời bời lau cỏ,
tiếng sóng lan.
Ve đang kêu,
nắng một lúc một vàng.
Nhớ một mùa hoa lửa,
bỏng ve ran…
Ta ngồi im trong chiếc thuyền nan,
Vòm Thái Hư như quay tròn cụm lại,
Không muốn khua chèo,
Dù bên kia bờ bãi,
Bụi phồn hoa,
Làm hè nóng trăm lần …
Bụi phồn hoa đã mỏi gót phong trần,
Tìm chi nữa,
Tìm mà làm chi nữa…
Giữa thinh không yên ắng tiếng chuông Ngân…
Hè đã sang,
Bóng xuân còn trước cửa.
Ai kẻ cầm vàng,
Ai kẻ qua sông,
Ai duyên phận bện nhau thành đôi lứa?
Ai kẻ Mê yêu cho bạc tóc phong trần?
Xuân cứ đến, Hè cứ sang,
Thu thoáng chút tần ngần,
Đông lép nhép lê thê cố níu người ở lại …
Bao nhiêu kẻ say Tình trong mê mải,
Ta tự nhiên dạo gót giữa hư không …
Thuyền gối bãi rồi,
Chẳng cần tới bến sông,
Gác mái chèo,
Đêm nay ta sẽ hát trăng trong…
Hạ cứ thở nực nồng
Ta gọi gió mùa đông…
Vòm Thái Hư đang tròn cuộn lại,
Chiếc thuyền con thành đóa Sen hồng,
Bỏ lại mùa hè,
Trả trời ngọn gió,
Ánh mắt từ bi,
Gần lắm,
Chẳng xa xăm…
Anh Vũ